Paranoid
Có lẽ bên ngoài thành phố đang nhộn nhịp háo hức
Nhìn điện thoại, lại mở mắt mà không cần báo thức
Trên tường phủ đầy ảnh cũ chuẩn bị phải tháo vứt
Mong giấc ngủ sẽ đưa tâm trạng ũ rũ trở về trạng thái tỉnh táo nhất
Đó là cách tìm thấy khi tất cả điều quan trọng bị lấy đi mất
Để lại cảm xúc vô cùng trống trải vẫn còn sống mãi ở đáy kí ức
Vậy kì thực, cô đơn chỉ là tên gọi mọi ngày bình thường
Con người ta sẽ còn sống tiếp dù sự khốn kiếp rải đầy tình trường
Nhìn trong gương đi,đôi mắt màu nâu ngày đầu giờ đã biến mất
Cổ họng không còn lời nào ngoài những tiếng nấc
Hmm.. Pha một ly cà phê , dọn lại phòng
Dù trái tim có thể không còn , nhưng tâm hồn vẫn phải sống
Ánh sáng chiếu từ ban công không hiểu tại sao màu lại thật buồn
Nếu cơ thể chỉ là cỗ máy tại sao không thấy được chỗ bật nguồn
Dù đã rất muốn bận rộn chất đống này sẽ gắt gỏng làm đầu quên đi
Nhưng phải cúi xuống, để không ai thấy giọt sầu trên mi...
Lăn dài
Thu qua, mùa lá úa héo khô rơi cùng phong ba
Từng có tiếng bước chân mang niềm vui ghé thăm
Giờ bao nhiêu ấy năm rồi, không thấy đâm chồi lên tình yêu
Từ lâu chênh vênh, dù có cố gắng quên nhưng càng không quên
Vì có những cái tên in hằn lên mỗi con đường, lên mỗi ngôi nhà, lên cái tôi làm cho người không còn bên...
Cố hít thật sau để không thở ra
Biết rõ chẳng ai đang mong ở nhà
Họ sẽ đóng cổng khối đầu trống rỗng,đang còn sống bỗng tan thành hơi nước
Đôi tay mệt mỏi không còn bơi được, nước mắt lưng tròng, nhưng mình rơi trước
Một chân đưa ra giữa khoảng không, mệt mỏi nhưng không tìm được nơi bước
Hoàn toàn cô độc
Mưa đổ xuống thành phố khô khốc
Tiếng chuông tan học, tiếng xe ngang dọc
Tiếng la than khóc đám ma tang tóc
Tất cả mọi thứ diễn ra tàn nhẫn một cách hiển nhiên
Như thể cuộc đời đã có kịch bản, đừng nên than trời và trách diễn viên
Trong bệnh viện điên này, nơi duy nhất dành cõi lòng phiền
Bệnh nhân từng là những con nghiện buồn, được chữa khỏi bởi đồng tiền
Thêm một người nhảy, con số lên tầm mười bảy
Mở to hốc mắt cho đôi ngươi thấy, bây giờ đã lên đến ba mươi mấy
Trái tim ngừng đập vẫn xin đừng gặp lại hôm qua
Lá phổi chứa đầy không khí giờ đã mở toang như hòm quà
Cần thêm bao nhiêu lần nhắm mắt để sự mù lòa này được sáng tỏ
Rằng hạnh phúc là thứ đáng có, nhưng khi mất nó thì đầu khôn ra
Và lại thêm một lần nữa...
Thu qua, mùa lá úa héo khô rơi cùng phong ba
Từng có tiếng bước chân mang niềm vui ghé thăm
Giờ bao nhiêu ấy năm rồi, không thấy đâm chồi lên tình yêu
Từ lâu chênh vênh, dù có cố gắng quên nhưng càng không quên
Vì có những cái tên in hằn lên mỗi con đường, lên mỗi ngôi nhà, lên cái tôi làm cho người không còn bên...