Vô Cực
Ta đang trở về từ hố sâu tăm tối không người ngược lối tất cả ngưng trôi Ta che đậy đi những vết thương trước gió vì sợ ai đó sẽ thấu rọi tâm can Haaahaa…người đã thấy ta yếu ớt mà vẫn bỏ đi
Haaahaa…khoét nỗi đau thật sâu một cách cố ý
Vết thương rạn vỡ trong vô cực Ta như bất lực
Tan ra trăm ngàn mãnh li ti dọc ngang Tình yêu ấy như ma lực
Khi hư khi thực
Đau trong cùng cực Chẳng cách nào tỉnh thức
Ta luôn tự hỏi liệu có chăng kiếp trước đôi mình từng bước chung con
đường yêu thương?
Ta luôn tự cho rằng có một ai đó vượt ngàn sóng gió yêu ta không lí do
Ngước nhìn lên trời cao, chẳng tìm thấy đâu…có người xưa đã quên chữ yêu một thời
Những câu hỏi ngày đêm ta tự vấn nhau…buông bỏ hết nặng gánh đã mang từ rất lâu
Cố kiềm nén tâm khảm hao gầy đớn đau…ta thà mang nỗi nhớ vào mây vời vợi
Hơn là mong và đợi bóng một người ở chân trời
Vết thương rạn vỡ trong vô cực Ta như bất lực
Tan ra trăm ngàn mảnh li ti dọc ngang Tình yêu ấy như ma lực
Khi hư khi thực
Đau trong cùng cực Chẳng cách nào tỉnh thức
Oh...oh...oh...
Oh...oh...oh...
Tan vào trong nỗi đau Tan vào trong hố sâu Tan thành mây và gió Tan thành hoa và cỏ
Tan vào trong nỗi đau Tan vào trong hố sâu Anh từ bỏ tất cả
Anh rời xa tất cả
Vết thương rạn vỡ trong vô cực Ta như bất lực
Tan ra trăm ngàn mảnh li ti dọc ngang Tình yêu ấy như ma lực
Khi hư khi thực
Đau trong cùng cực Chẳng cách nào tỉnh thức
Oh...oh...oh...
Oh...oh...oh...