Gởi Mẹ Nơi Bên Kia
Một ngày dần xa con đường quen tấp nập người qua
Xe cộ ồn ã rẽ ra con hẻm nhỏ
Bức tường đổ nát rêu phủ kín màu xanh
Quanh quẩn bên mái lều tranh
Một chút không gian sâu lắng một chút tiếng khóc tiếng thở than
Không thể ngăn nổi thời gian
Thời gian cứ trôi cuộc sống vẫn vậy thôi
Một mình mẹ từng trải trăm nơi nghìn lối
Không biết bao giọt mồ hôi rớt trên đôi vai gầy
Để giờ đây khi mà ông trời trút bệnh lên mẹ tôi
Trong cái đêm se lạnh tháng giêng ấy
Mẹ đi để lại tôi và hai đứa em
Khóc òa giữa bóng tối màn đêm
Cuộc sống phút chốc đổ ập như cơn bão
Cuốn đi cuốn hết từ lúc nào
Biến mất không ai hay
Niềm vui hạnh phúc phút chốc được đổi thay
Buồn đau ác mộng ở đâu kéo đến hằng ngày
Mang theo giấc mơ ấm êm của tôi xa vời vợi
Không thể quay ngược thời gian không thể níu kéo những gì đã đi qua
Không thể đâu
Cầu xin thời gian hãy quay trở về đây cùng bao kí ức xưa thân quen
Hoh no
Heh
Khẽ nhắm mắt lững thững một mình nghe xung quanh âm thanh lạ lùng
Giữa bóng tối lấp kín mọi vật đâu ra chỗ cho tồn tại
Vững bước tới phía mặt trời nâng đôi chân vẫn đang miệt mài mình tôi
Chút ánh sáng lấp ló bầu trời đưa thân ra đón mây vào lòng
Vấp ngã giữa nỗi tuyệt vọng đôi tay buông xót xa lệ nhòa
Nuốt nước mắt giá rét cận kề nâng đôi chân vẫn đang miệt mài
Mình tôi một mình tôi
Ngày qua ngày lại đi tới đôi lúc trong lòng thấy chơi vơi
Mười lăm tuổi lang thang khắp phố phường
Đôi chân từng qua tất cả các con đường
Bao việc nặng việc nhẹ đều đã từng qua tay
Đơn giản chỉ là sống sao cho qua ngày
Đâu dám mơ đến những thứ tuyệt vời đây
Vì những lúc chìm trong cơn đau chỉ muốn gọi mẹ ơi
Nước mắt cứ tuôn cứ chảy trên khuôn mặt
Không thể cất lên dù chỉ một lời nói không
Không thể chịu thua số phận cuộc đời
Cầu xin thời gian hãy quay trở về đây cùng bao kí ức xưa thân quen
Hoh no
Heh
Khẽ nhắm mắt lững thững một mình
Nghe xung quanh âm thanh lạ lùng
Giữa bóng tối lấp kín mọi vật đâu ra chỗ cho tồn tại
Vững bước tới phía mặt trời
Nâng đôi chân vẫn đang miệt mài mình tôi
Chút ánh sáng lấp ló bầu trời đưa thân ra đón mây vào lòng
Vấp ngã giữa nỗi tuyệt vọng đôi tay buông xót xa lệ nhòa
Nuốt nước mắt giá rét cận kề nâng đôi chân vẫn đang miệt mài
Mình tôi một mình tôi
Tôi biết mình phải tồn tại tôi luôn biết mình phải sống
Không được chìm trong nỗi buồn không để giọt nước mắt tuôn
Tôi biết mình phải tồn tại tôi luôn biết mình phải sống
Sống để nuôi các em và để sống trở thành người có ích
Sống cho ra dáng dấp một con người
Sống sao cho không hổ thẹn với bản thân
Bài hát này tôi viết lên gửi đến mẹ nơi thế giới bên kia
Rằng con đã khôn lớn rằng con đã trưởng thành
Có thể tự lo cho các em cho cuộc sống này
Cầu xin thời gian hãy quay trở về đây cùng bao kí ức sự thân quen
Hoh no
Heh
Đốt chút lá cho mùa đông ấm êm góc nhà
Xua tan giá rét không mái ấm
Sương đêm vẫn một mình tôi
Chuyện buồn rồi cũng dần qua sẽ qua mãi xa
Huh